Lịch sử hoạt động IAI_Nesher

Israel

Nesher của Israel bay trên Golan Heights trong Chiến tranh Yom Kippur

Mẫu thử Nesher thực hiện chuyến bay đầu tiên vào tháng 9 năm 1969, sản xuất hàng loạt cho IAF bắt đầu vào tháng 5/1971, kết thúc vào tháng 2/1974. Nó đã tham chiến trong Chiến tranh Yom Kippur 1973 và có thành tích tốt. Người ta ước tính khoảng 15 chiếc Nesher đã bị mất trong chiến đấu hoặc vì các lý do khác.[4]

Argentina

Những chiếc máy bay Nesher còn lại của Israel được tân trang lại và xuất khẩu cho Không quân Argentina, lô thứ nhất gồm 26 chiếc vào năm 1978 và lô thứ hai gồm 13 chiếc vào năm 1980, những chiếc máy bay này có tên gọi là Dagger, trong đó có 35 chiếc Dagger A loại tiêm kích một chỗ và 4 chiếc Dagger B loại huấn luyện hai chỗ.

Từ số máy bay nhận được của Israel, Argentina đã thành lập đơn vị mới Không đoàn 6, ngay lập tức đơn vị này đã tham gia hỗ trợ cho Không đoàn 8 (Mirage IIIEA) và Không quân Peru (sử dụng Mirage 5) trong cuộc khủng hoảng leo thang với Chile vào những năm 1980.

Trong Chiến tranh Falklands năm 1982, chúng được triển khai tới căn cứ hải quân phía nam Río Grande, Tierra del Fuego, và một sân bay ở Puerto San Julián, dù khoảng cách tới mục tiêu và thiếu khả năng tiếp nhiên liệu trên không, nhưng Dagger đã thực hiện 153 phi vụ tấn công các mục tiêu mặt đất và trên biển trong 45 ngày. Chúng đã làm hư hỏng những tàu chiến của Anh là HMS Antrim (D18), HMS Brilliant (F90), HMS Broadsword (F88), HMS Ardent (F184), HMS Arrow (F173)HMS Plymouth (F126).[5] 11 chiếc Dagger bị mất trong chiến đấu (9 chiếc bị bắn rơi bởi tên lửa AIM-9L Sidewinder bắn từ những chiếc Sea Harrier còn 2 chiếc bị bắn hạ bởi tên lửa đất đối không).[6]

Dagger thuộc Không quân Argentina, sân bay Jujuy, 1981

Trong hợp đồng năm 1979 với IAI, Không quân Argentina quy định rằng những chiếc Dagger sẽ được trang bị hệ thống điện tử và HUD mới để lên chuẩn Kfir C.2 (và hơn nữa trong một số hệ thống con). Chương trình có tên gọi Finger, được tiến hành vào năm 1982 khi chiến tranh Falklands nổ ra. Khi kết thúc chiến tranh, vì một số các hệ thống do hãng Marconi Electronic Systems của Anh chế tạo, chúng cần phải được thay thế nhưng bị Anh cấm vận vũ khí. Việc thay thế của các hệ thống như vậy đã đưa tới phiên bản tiêu chuẩn Finger IIIB, phiên bản này thay thế các thiết bị của Anh bằng các thiết bị do hãng Thomson-CSF của Pháp chế tạo.[7]